Saturday, December 14, 2019

Cai thuốc lá

Tôi cực ghét đàn ông hút thuốc lá. Vậy mà lại lấy phải người chồng nghiện thuốc lá nặng. Cũng tại hồi tán tỉnh tôi, lão chồng che giấu quá giỏi: không bao giờ tôi nhìn thấy lão cầm điếu thuốc. Lão còn có hẳn một lọ nước hoa xịn, chuyên để xịt vào mồm, thành ra khi hôn nhau, tôi đã không thể phát hiện ra mùi hôi thuốc lá. Với cả, ở cái giai đoạn mới yêu đầy cuồng say ấy, mỗi lần gặp nhau, lão chưa cần hôn, chỉ mới vòng tay qua ôm eo thôi là đầu óc tôi đã đê mê, toàn thân tê dại, nằm vật ra rồi, tâm trí đâu mà để ý được mùi hay vị...



Yêu nhau được khoảng 2 tuần thì lọ nước hoa hết, lão không có tiền mua lọ mới, và đó là lúc tôi biết được lão là một con nghiện thuốc lá kinh niên. Nhưng đã quá muộn, bởi ván đã đóng thuyền, bởi cái quý giá nhất đã cho đi mất rồi. Mà khi cái quý nhất đã cho đi, thì người con gái thường sẽ mất đi luôn cái quyền được phàn nàn, kêu ca, phán xét...
Nhưng giờ cưới nhau rồi, có pháp luật, có gia đình bảo vệ rồi, tôi quyết phải bắt lão chồng tôi cai thuốc!Tôi nhớ đợt chị hàng xóm cai sữa, chị ấy lấy dầu gió bôi vào đầu ti; thằng cu con ngậm vào cay quá thì lập tức nhả ra, khóc ré lên, sau đó nó sợ và bỏ ti luôn. Và tôi quyết định áp dụng cách này để khiến lão chồng cai thuốc.
Đợi lúc chồng ngủ, tôi lén lấy bao thuốc của lão, đổ đầy dầu gió vào phần đầu lọc. Ngủ dậy, lão ngồi châm thuốc hút. Tôi hồi hộp dõi theo. Lão rít một hơi thuốc dài, mặt lập tức nhăn lại, mồm lẩm bẩm: "Chết cha! Mua nhầm phải bao thuốc vị bạc hà! Nhưng không sao! Hút tê tê thế này cũng thích!".
Cách một thất bại, nhưng tôi không nản, và chuyển sang cách hai: dùng khổ nhục kế...Đợi đến đêm, lúc cả hai vợ chồng trong phòng ngủ, tôi mơi mơi, khiêu khích tí. Lão chồng hiểu ý vùng lên, ôm hôn ngấu nghiến, sẵn sàng giao chiến. Đùng cái tôi đẩy lão ra. Lão sững sờ, hỏi: "Tại sao?", tôi bảo: "Miệng hôi thuốc lá quá! Mất hứng!". Tưởng lão đang hăng sẽ chịu hứa rằng từ mai bỏ thuốc, ai ngờ lão bảo: "Vậy anh dậy đeo khẩu trang vào là hết mùi mà!". Tôi lại gào lên: "Nhưng mất hứng rồi! Không muốn nữa!". Nói rồi tôi giận dỗi, nằm quay lưng, úp mặt vào tường. Lão cũng im lặng khá lâu, chắc đang ăn năn hối lỗi. Lát sau tôi quay ra, định dùng lời nhẹ nhàng khuyên nhủ, ai ngờ lão đã ngủ khò khò, tay duỗi, chân co, ngáy như bò...

Đêm thứ hai, mọi chuyện diễn ra tương tự. Đêm thứ ba, rồi tứ tư cũng thế. Đến đêm thứ năm, tôi bực bội quá, không nhịn được nữa, liền lấy chân khều khều vào lưng lão. Lão tỉnh giấc, hỏi: "Gì vậy?". Tôi đáp lại, giọng vùng vằng: "Thôi được rồi! Anh dậy đeo khẩu trang vào đi!". Và thế là khổ nhục kế cũng thất bại ê chề...
>May quá, biết chuyện tôi đang muốn cai thuốc lá cho chồng, chị hàng xóm liền sẻ chia kinh nghiệm. Chị bảo chồng chị ngày trước cũng nghiện thuốc lá nặng lắm, nhưng nhờ chị áp dụng biện pháp mạnh, nên chỉ cai trong vài ngày là bỏ hẳn! Cách của chị khá giống với cách cai nghiện thuốc phiện: chị giấu hết thuốc lá của chồng đi; khi chồng lên cơn thèm thuốc, chị khóa trái cửa lại, vứt chìa khóa ra ngoài; chị ôm anh, vỗ về, động viên khi anh lên cơn vật vã; rồi anh đập phá đồ: bát đĩa, ấm chén, xoong nồi, anh đập hết... Ngay sau đó, chị phải gọi mua thêm một loạt xoong nồi, bát đĩa mới để lần sau lên cơn anh còn có cái mà đập... Cứ thế, cứ thế, khoảng vài ngày thì cơn thèm đã không còn, và chồng chị đã bỏ được hoàn toàn thuốc lá...
Tôi nghe chị nói mà như nuốt từng lời, như chết đuối vớ được cây chuối. Ngay tối hôm đó, tôi lập tức áp dụng theo. Tôi cũng giấu thuốc lá của chồng đi; lúc chồng lên cơn, tôi cũng khóa trái cửa, ném chìa khóa ra ngoài...
Sáng hôm sau, lúc tôi đang nằm ở nhà thì chị hàng xóm ân cần nhắn tin hỏi thăm:
- "Tình hình buổi cai tối qua tốt không em? Mọi việc diễn ra đúng dự tính chứ?"
- "Dạ! Gần đúng chị ơi! Chỉ khác tí chút thôi!"
- "Khác gì?"
- "Dạ! Khác là chồng em khi lên cơn thì không đập bát đũa, đồ đạc chị ạ!"
- "Tốt! Thế chồng em đập gì?"
- "Dạ! Đập em ạ! Tay em giờ bị sai khớp, tím bầm, nhắn tin với chị khó khăn lắm!".
- "Trời! Vậy để chị gọi nói chuyện với em cho nhanh!".
- "Đừng gọi chị ơi! Mồm em đang sưng vều, hàm cũng bị lệch rồi, không nói chuyện được!".
- "Ừ! Thế tối nay có cai tiếp nữa không?".
- "Dạ thôi chị ạ! Vì mũi em cũng bị vỡ rồi, không còn ngửi thấy mùi hôi thuốc lá nữa".

Cai thuốc lá

Wednesday, April 27, 2016

NÀNG TIÊN CÁ Ở VŨNG ÁNG

NÀNG TIÊN CÁ Ở VŨNG ÁNG
Cách bãi biển Vũng Áng một đoạn không xa, dưới làn nước mênh mông đậm mùi hóa chất tanh nồng, có một thủy cung bình lặng với những đàn cá đủ màu lung linh, tung tăng bơi lội, với những rặng san hô mọc sum suê, với cua ghẹ to như cái rổ sề, tôm hùm to như chó béc-giê - đó là nơi sinh sống của vua thủy tề cùng cô con gái cưng là nàng tiên cá...
Nàng tiên cá khá rảnh, bởi nàng chả học hành gì, và bởi ở dưới thủy cung này cũng chả có việc mẹ gì để làm: tắm không phải tắm, vì suốt ngày ngâm nước rồi, lúc nào thích thì kì cọ tí là xong; quần áo giặt xong không phải phơi, vì phơi chả biết bao giờ mới khô; quét nhà, lau nhà cũng không, bởi dưới đáy biển toàn là cát. Nàng chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhất là nấu cơm cho vua thủy tề ăn ngày 2 bữa. Việc nấu nướng cũng tương đối nhàn hạ, chẳng phải mất công đi chợ mua thức ăn, vì tôm cá lúc nào cũng bò lổm ngổm dưới sàn, bơi loăng quăng trước mặt, quơ tay vồ vồ vài phát là ăn cả tuần không hết. Thế nên nàng suốt ngày rong chơi, chơi chán dưới thủy cung, nàng lại ngoi lên mặt biển, hóng đôi mắt tò mò về phía đất liền, nơi có san sát những lưới, dập dìu những thuyền của bà con ngư dân neo đậu. Và trong một lần như thế, nàng tiên cá đã gặp được người đàn ông khiến nàng đem lòng yêu mến...
Đó là hôm mà bầu trời vời vợi thênh thang, hải âu sải cánh nhịp nhàng, mặt biển rực rỡ nắng vàng, sóng đùa giỡn tung tăng hòa cùng gió vi vu tạo nên bản giao hưởng rộn ràng. Tuy nhiên, trong bản giao hưởng du dương ấy, nàng tiên cá vẫn nghe được những âm thanh tồ tồ rất chênh phô và lạc nhịp. Rồi nàng quay đầu lại, và nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ tròng trành, trên chiếc thuyền gỗ ấy, một chàng ngư dân đang cầm cái vòi bơm xả nước nhiệt tình xuống biển. Cài vòi của chàng lạ quá, nàng tiên cá chưa được nhìn thấy lần nào: nó được gắn chặt vào người chàng, không quá dài, nhưng khá cong và có khả năng tự động điều chỉnh độ căng, độ cao, khiến nàng bối rối, xôn xao...
"Xuống đây chơi với em không?" - Nàng tiên cá gọi to đồng thời đưa hai tay lên mồm làm loa, điệu bộ như đang thổi kèn. Chàng ngư dân tự nhiên được gái xinh rủ xuống tắm cùng thì gật đầu rối rít, lập tức dừng xả nước, rồi cứ vậy lủng lẳng chạy lên chỗ mui thuyền, nhảy tùm xuống nước. Tuy chưa quen mà như đã hẹn bao giờ, họ bơi ùm ũm về phía nhau, quấn lấy nhau đê mê, say đắm... Và kể từ đấy, ngày nào nàng tiên cá cũng giấu cha ra đó hẹn hò với chàng ngư dân, cùng chàng xả van, bơm nước...
Nhưng người đời đã dạy rồi: "Cái chim trong sịp lâu ngày cũng phải lòi ra". Mọi chuyện không qua mắt được vua thủy tề. Ông đùng đùng nổi giận, đánh nàng tiên cá một trận rồi mắng nàng te tua: "Đồ ngu! Tao bảo mày yêu lão giám đốc khu liên hiệp gang thép thì không yêu, lại lao đầu vào yêu cái thằng ngư dân nghèo sống bằng nghề bắt tôm đánh cá ấy. Mày nhìn đi, tôm cá giờ chết hàng loạt, nổi trên bãi biển lềnh phềnh, thử hỏi cái thằng ngư dân đó sẽ sống ra sao?".
Nói rồi vua thủy tề lôi tay con gái bơi đi ào ào ra chỗ bụi san hô, nơi bám chi chít những con hàu trổ gai tua tủa, rồi chỉ vào cái ống xả nước ngầm khổng lồ, to hơn cái thùng phi, tiếp tục la mắng, chửi rủa: "Mày nhìn đi! Cái vòi xả của thằng giám đốc gang thép nó to thế này, lại còn phụt liên tục cả ngày, chứ cái vòi của thằng ngư dân đó, cùng lắm chỉ bằng cổ tay, ngày giỏi lắm phụt được hai ba phát là cùng. Mày là đồ khùng! Giờ mày chọn đi: thằng gang thép hay thằng ngư dân?".
Nàng tiên cá như chết lặng, chẳng nói được gì, rồi nàng bất ngờ vùng dậy, quẫy đuôi rẽ nước lao đi. Nàng ngoi lên mặt biển, tìm tới chỗ thuyền của chàng ngư dân. Nhưng bãi thuyền giờ vắng lặng, không một bóng người, chàng ngư dân đã bỏ biển đi rồi, chỉ còn những xác cá chết trôi nổi, la liệt dạt ven bờ, nhiều như tiến sĩ...
"Thằng gang thép và thằng ngư dân, mày phải chọn!" - nàng tiên cá nghĩ lại câu nói của cha mà cười chua xót, bởi nàng biết rằng quyền quyết định và lựa chọn vẫn nằm ở tay cha, chứ khó mà nằm ở tay một đứa con thấp cổ bé họng như nàng...

ĐƯA VỢ ĐI ĐẺ

ĐƯA VỢ ĐI ĐẺ
Lúc sớm, hai vợ chồng đi ăn sáng. Như thường lệ, mình ăn xong trước thì ra quán nước gần đó gọi cốc trà đá, làm vài ván cờ, chờ vợ ăn. Mới chơi được khoảng năm ván thì đã thấy vợ gọi ra tính tiền. Lúc tính tiền, chị chủ quán có nhắc mình: "Chú xem thế nào chứ hôm nay chị thấy cô nhà ăn kém lắm! Bát bún, bát cháo và đĩa quẩy thì vẫn hết, nhưng chục trứng vịt lộn thì vẫn còn thừa tận 3 quả!". Mình nghe vậy hoảng quá, hỏi vợ có chuyện gì, vợ bảo: "Em ăn không ngon miệng vì thấy hơi hơi đau bụng! Con đang đạp bùm bụp! Chắc nó muốn ra rồi!".
Thế là mình cuống cuồng đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng đạp thì đạp, chứ nó có chịu ra ngay cho đâu, nó cứ quằn quại trong bụng vợ chán chê, khiến vợ đau tê dại, lăn lộn trên giường rồi lại bò toài dưới đất, tưởng như sắp chết ngất...
Ở giường bên cạnh, cũng có một chị đang lên cơn đau vật vã giống vợ mình, khác cái là vợ mình chỉ kêu la thôi, còn chị ta thì lại luôn mồm chửi: "Thằng chồng khốn nạn! Tại mày mà bà đau như này! Tổ sư bố mày! Lúc sướng thì cả hai cùng sướng, sao lúc đau thì chỉ mình bà phải đau? Tổ sư bố mày! Thằng chồng khốn nạn!"...
Vật vã một hồi, chị ta lộn nhào xuống sàn, đúng lúc ông bác sĩ đi qua, chị ta vồ chặt luôn lấy chân bác sĩ, tiếp tục kêu la: "Cứu em với bác sĩ ơi! Em đau chết mất thôi!". Ông bác sĩ chắc đã quá quen với cảnh này rồi, nên nhẹ nhàng dìu chị ấy ngồi lên giường, giọng dịu dàng: "Lúc sướng có gọi bác sĩ đến sướng cùng không? Sao lúc đau lại cứ gào tên bác sĩ?".
Mình bịt chặt miệng, không dám cười, vì sợ bị chửi là "cười trên nỗi đau của người khác". Vợ mình cũng có cái tật thích chửi bậy như vậy, nhưng chỉ chửi lúc hưng phấn, khi đạt trạng thái tột đỉnh thăng hoa thôi. Mình hồi đầu cũng bắt vợ sửa, nhưng vợ không sửa được, nên nghe dần thành quen, đến nỗi hôm trước, xong việc đến nơi rồi mà thấy vợ cứ thinh lặng, mình còn đâm ra sợ, rồi hoang mang hỏi vợ: "Sao hôm nay em không chửi?". Vợ há mồm, lấy tay chỉ chỉ vào trong cổ, giọng thều thào: "Em đang bị đau họng!".
Trái với sự đau đớn của vợ mình và cái chị đang chửi chồng, thì ở phía giường đối diện, có một chị cũng đi đẻ mà lại vẫn giữ được cái vẻ thản nhiên, nhàn hạ vô cùng: chị ta cứ ngồi chơi, thảnh thơi vuốt iPhone, cười hềnh hệch, rồi chụp hình tự sướng post lên Phây. Tí tí chị lại gọi điện cập nhật tình hình: "Cổ tử cung của cháu mở 6 phân rồi chú nhé! Chắc lát nữa là đẻ thôi! Không tin á? Đây! Cháu chụp ảnh post lên Phây cho xem!”...
Lúc lên bàn đẻ cũng là lúc vợ mình bị những cơn đau dày vò đến gần như mòn hơi cạn sức. Cái cảm giác phải nhìn vợ mặt đỏ gay, thở hồng hộc, rồi oằn lưng lên rặn, trong khi mình đứng ngay cạnh mà lại chẳng thể giúp vợ được gì quả thực là khó chịu cực kỳ! Nghe lời bác sĩ, vợ mình dùng hết sức hít một hơi thật sâu, rặn một phát rõ mạnh, mình nghe "phụt" một phát, cảm giác như con đã chui ra, mình mới quay sang hỏi bác sĩ: "Ra rồi phải không ạ?". Bác sĩ gật đầu, bảo: "Ừ! Ra rồi! Nhưng là cứt ra, chứ con thì chưa ra đâu. Động viên vợ rặn tiếp đi!".
Vật vã mãi cuối cùng cũng xong, vợ và con mình được chuyển sang phòng sau sinh. Mình ra cổng mua cháo cho vợ, mua nước nóng về pha sữa cho con, còn dìu cả vợ mình ra tận nhà vệ sinh đi tè. Trong lúc vợ đang tè xè xè, mình trợn mắt nhìn, xong hỏi vợ với giọng ngạc nhiên không hề nhẹ: "Sao lại cạo nhẵn thín đi thế?". Vợ bảo: "Đọc trên mạng, người ta khuyên là cạo đi thì sẽ dễ đẻ hơn!". Mình cười: "Vớ vẩn!". Vợ cự lại: "Không vớ vẩn đâu, có cơ sở khoa học cả đấy! Anh cứ tưởng tượng con mình nó đang ở trong hang, nó nhìn ra ngoài cửa hang, thấy trời sáng choang choang, thoáng đãng, chắc chắn sẽ muốn chui ra, chứ nếu để cái cửa hang rậm rạp, lòa xòa, nó tưởng ông ba bị, tưởng con ngáo ộp có râu, nó sợ, còn lâu mới dám ra!". Mình nghe xong gật đầu lia lịa, vì thấy có lí quá!
Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa đẻ xong là chuyện rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm. Ấy thế mà cái chị nằm ngay cạnh giường vợ mình thì cứ xuýt xoa: "Gớm! Kiếm được người chồng như chú bây giờ là hiếm lắm!". Mình ngại quá, chỉ biết cười trừ, rồi quay sang hỏi: “Thế chồng chị đâu mà không thấy vào chăm hai mẹ con?”. Chị nghe vậy thì buồn bã nhìn ra cửa, giấu tiếng thở dài: "Lão tuyên bố thẳng rồi: đẻ toàn con gái thì tự gọi người đến mà chăm, lão không quan tâm! Chỉ duy nhất lần chị sinh con bé đầu lòng, lão có ghé vào thăm một buổi. Mang tiếng là thăm một buổi, nhưng lão chỉ ngồi nhìn con được tí, còn đâu là lão đi khắp các phòng, thấy phòng nào có gái đẻ xinh xinh, trẻ trẻ, là lão đứng rình, chờ để xem nó cho con bú!".
Nói đến đó, giọng chị nghẹn đi, và lại thở dài. Mình không dám nhìn vào mắt chị, nên không rõ có giọt lệ nào đang lăn ra từ nơi đó hay không...
Rồi ở cái giường ngay phía sau mình cũng thế, có đôi vợ chồng đang bế con trên tay mà mặt cứ buồn thiu. Mình ngó qua, thấy đứa bé này lạ quá: tóc nó quăn tít, da nó đen sì như người châu Phi. Mình thắc mắc thì anh chồng giọng rầu rầu, bảo: "Vợ em mới đi xuất khẩu lao động ở Nigeria về, chắc vì ăn gạo, ăn cơm bên đó lâu quá nên sinh ra con mới đen như thế!". "Vợ em về được bao lâu rồi?". "Dạ! Được 7 tháng ạ!". "7 tháng mà đã đẻ rồi sao?". "Vâng, đẻ non ạ! Tuy đẻ non nhưng trộm vía, bé cứng cáp lắm, nặng bốn cân hai, tóc dài chớm mang tai, răng cũng đã nhú lên được mấy cái" - Vừa nói, anh chồng vừa đưa bàn tay vuốt mấy lọn tóc phất phơ trên gương mặt bơ phờ của người vợ với đầy vẻ trìu mến, yêu thương...
Còn ở cái giường liền ngay bên, lại một chị khác đang ôm con khóc sụt sùi, anh chồng thì ngồi ngay cạnh, nắm chặt tay vợ mãi không rời. Mình hỏi: "Sao vậy? Em bé không khỏe à?", thì chị vợ trả lời: "Dạ không! Bé ngoan và rất nhanh nhẹn anh ạ!". "Ô hay! Con ngoan, con khỏe, chồng cũng ở bên cạnh quan tâm, chia sẻ, thế còn khóc cái gì?". Chị vợ nghe vợ nghe vậy thì giọng lại nghẹn đi: "Đây không phải là chồng, mà là anh rể em ạ! Anh ấy nói dối vợ lên công ty họp để tranh thủ ghé qua thăm 2 mẹ con em thôi! Giờ chị gái em đang gọi điện giục anh ấy về rồi!" - dứt lời, bờ vai cô gái trẻ lại rung lên từng hồi nức nở không thôi...
Ra vậy! Nhờ đưa vợ vào đây đẻ, mình mới hiểu ra được một điều: rằng cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định. Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với mỗi người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn..

HẬU DUỆ NIGERIA

HẬU DUỆ NIGERIA
Hồi học đại học, khóa tôi có mấy thằng du học sinh người Nigeria, chúng nó giống nhau quá thể: thằng nào cũng cao cao, tóc xoăn xoăn, da đen sì, và đều mặc đồ bẩn bẩn như nhau.
Bởi thế nên chuyện một thằng du học sinh Nigeria bỗng dưng bị bắt nợ, bị đánh oan chỉ bởi người ta tưởng nhầm nó với một thằng du học sinh Nigeria khác là chuyện rất bình thường. Thậm chí, có con bé cùng lớp tôi, nó yêu một thằng Nigeria. Lần đó, nó cùng thằng người yêu đi nhà nghỉ. Quần nhau chán chê xong, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, thì có một thằng Nigeria khác từ ngoài lao vào, vừa chửi vừa đấm thằng người yêu nó túi bụi. Lúc đó nó mới biết rằng nó đã nhầm, rằng cái thằng vừa lao vào đấm ấy mới chính là người yêu nó, còn cái thằng bị đấm thực ra chỉ là bạn thân của người yêu nó. Đúng là: Tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân!
Sau lần ấy, tôi mới bảo con bé đó: "Em phải cố tìm cho ra một đặc điểm gì riêng của thằng người yêu em rồi dựa vào đó mà phân biệt chứ? Anh không nghĩ là không thể tìm ra sự khác biệt giữa mấy thằng đó!". Con bé nghe vậy thì gật gù: "Em cũng nghĩ là sẽ tìm được, nhưng ngu gì mà tìm hả anh! Cứ để vậy, thỉnh thoảng nhầm lẫn tí cho thích!".
Dân ký túc trường tôi khi đó, ai cũng đều được nghe tới cái kiểu tắm khô (tức là tắm không cần nước) rất kì dị của mầy thằng du học sinh Nigeria này: chúng nó chỉ cởi quần áo ra, dùng tay kì cọ khắp người cho bong ghét, rồi lấy dẻ phủi phủi mấy phát cho ghét rơi xuống, thế là mặc quần áo vào thôi. Bọn nó giặt quần áo cũng không cần nước luôn, chỉ treo quần áo lên dây, lấy cái gậy đập đập vài phát là xong! Thế nên mấy lần kí túc xá bị mất nước, trong khi bọn tôi phải hì hụi xách nước phọt cả rắm mới được một chậu để tắm, thì mấy thằng đó cứ đứng giữa cửa tồng ngồng tắm khô, vừa kì cọ vừa cười khằng khặc trêu ngươi.
Và tất nhiên, chúng nó rất hôi. Hôi đến nỗi dù chưa nhìn thấy người, mà chỉ cần ngửi mùi thôi, là đã có thể đoán chính xác chúng nó đang ở đâu đó quanh đây rồi! Tôi đã thử nhận biết bọn nó bằng mùi theo kiểu đó khoảng 10 lần, thì có tới 9 lần là đúng, một lần sai duy nhất ấy là khi tôi đang ngồi ỉa trong nhà xí.
Rồi một hôm tôi tò mò hỏi con bé cùng lớp - cái con mà "tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân" đó - rằng:
- Người yêu em hôi thế, lúc gần gũi nhau, em làm thế nào?
- Đeo khẩu trang thôi anh!
- Đeo thì làm việc thế nào?
- Em kéo khẩu trang cao lên, chủ yếu che lỗ mũi thôi, còn mồm vẫn hở ra, hoạt động bình thường mà! Thực ra nhìn thấy đen, ngửi thấy hôi vậy thôi, chứ nếu nhắm mắt, bịt mũi lại, và cảm nhận tình yêu chỉ qua đường miệng, thì em thấy vị của nó cũng không khác lắm so với những anh người yêu da trắng, người Việt mà em đã nếm trước đây!
Vì cái mùi hôi ấy, nên bình thường, bọn tôi rất ngại lại gần mấy thằng Nigeria đó. Nhưng khi đá bóng ăn tiền với các khoa hoặc các trường khác, thì bọn tôi lại nhiệt tình rủ rê, lôi kéo bằng được mấy thằng đó đi đá cùng bọn tôi. Thực ra, bọn nó đá cũng bình thường thôi, nhưng được cái là cầm bóng tốt. Chúng nó dẫn bóng từ đầu sân đến cuối sân cũng không ai muốn lao vào tranh, vì hôi quá!
Nhìn bề ngoài tuy có vẻ dữ dằn, nhưng thực ra bọn du học sinh Nigeria da đen đó lại khá hiền. Suốt mấy năm học cùng bọn nó, tôi ít khi thấy chúng gây gổ hay xô xát với ai cả. Duy chỉ có một lần tôi chứng kiến một thằng du học sinh Nigeria ẩu đả với anh chủ tiệm xăm. Chả là thằng Nigeria đó yêu cầu anh chủ tiệm xăm cho nó cái hình gì đó. Xăm xong, anh chủ tiệm xin tiền, thì thằng Nigeria nhất quyết không trả, nó bảo không nhìn thấy hình xăm đâu cả, và không thấy hình thì dứt khoát không trả tiền. Mà đúng là không nhìn thấy đâu thật, vì mực xăm là mực đen, và da thằng đó cũng đen như mực luôn.
Anh chủ tiệm xăm thì đương nhiên là vẫn khăng khăng đòi tiền, lý do anh ấy đưa ra là anh xăm cho mọi người cũng đều như thế, đều bằng mực đó, và đều theo phương pháp đó, mọi người vẫn lên hình đẹp long lanh, còn nó, ai bảo nó da đen làm gì để hình không lên, ấy là lỗi của nó...
Cãi nhau một hồi, anh chủ tiệm xăm và thằng du học sinh Nigeria đó lao vào nhau đấm đá. Đánh xong, cái hình xăm trên người thằng da đen vẫn chả thấy hiện lên, chỉ thấy hiện lên trên mặt anh chủ tiệm xăm dọc ngang những vết trầy xước, những cục sưng u, tím bầm, rươm rướm máu...
Còn một chuyện nữa mà tôi nhớ mãi. Đó là vào một buổi tối kí túc xá chỗ tôi mất điện, khi ấy đã quá nửa đêm rồi, bọn tôi đang rục rịch dọn giường chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng thấy một thằng cùng phòng từ ngoài chạy vào, giọng thất thanh, hoảng loạn: "Chúng mày ơi! Có ma! Có ma!". Nhìn cái mặt nó như thế, chúng tôi tin là nó không hề đùa cợt. Rồi khi chúng tôi hỏi ma đâu, thì thằng đó run rẩy chỉ ra ngoài hướng hành lang. Lập tức bọn tôi lò dò bò ra phía cửa, từ từ thò đầu ra ngoài nghe ngóng...
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cái hành lang tối om, vắng lặng trước mặt, rồi tất cả đều dựng hết tóc gáy lên kinh hãi: một chiếc khăn trắng đang bay lơ lửng trong không gian, lúc lên cao, lúc xuống thấp, khi mờ, khi tỏ, lúc nhỏ, lúc to, mọi thứ cứ thực thực, hư hư, hệt như có một thế lực ma quái vô hình nào đang điều khiển nó vậy...
Bỗng "tách" một phát, có điện, cả hành lang sáng trưng, còn bọn tôi thì chưng hửng: ĐM! Chả có ma quỷ nào, chỉ thấy mỗi ông Nigeria da đen cầm cái khăn trắng đang đứng kì cọ, tắm khô ngoài hành lang.
Tuy nhiên, cũng nhờ vụ đó mà về sau, tôi đã đoạt giải nhất trong cuộc thi tìm kiếm tài năng của trường với tiết mục ảo thuật có tên là "điều khiển đồ vật bằng giọng nói". Khi diễn, tôi yêu cầu tắt gần hết điện, chỉ để lại một bóng nhỏ với độ sáng mờ mờ; phía sau, tôi treo một tấm phông nền màu đen sì; phía trước, tôi đặt một cái bàn, trên bàn có để sẵn mấy cái xô chậu. Tôi chỉ ngồi một chỗ rồi hô: "Xô! Bay lên nào!", thế là thằng Nigeria da đen đứng sau cái bàn sẽ cầm cái xô đưa lên. Đơn giản vậy thôi mà khán giả ngồi dưới cứ há hốc mồm rồi vỗ tay rào rào.
Ra trường mấy năm rồi không liên lạc với nhau, hôm trước đi siêu thị, tình cờ tôi gặp lại con bé học cùng lớp đại học ngày xưa - cái con mà "tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân" ấy. Nó đi cùng chồng và hai đứa con. Chồng nó người Việt, trắng trẻo, đẹp trai; đứa con gái út của nó cũng trắng trẻo, xinh gái, chỉ có thằng con trai lớn là da lại đen sì, không khác gì mấy thằng du học sinh Nigeria. Tôi hỏi sao con trai em lại đen thế, nó bảo: "Tại hồi mang bầu, em xem phim Bao Công nhiều quá!".
Ôi chết bà! Vợ tôi cũng đang mang bầu mà lại suốt ngày cái phim "Hậu duệ mặt trời", rồi còn mê mẩn cái anh đại úy gì gì đó, chả biết có sao không nhỉ? Chắc là không sao đâu, vì vợ mang bầu con gái, đẻ ra, con trắng trẻo, dịu dàng được như anh ấy thì tuyệt quá còn gì!

TIẾT CANH

TIẾT CANH
Hôm trước, đang ngồi quán trà đá hút thuốc lá thì tôi thấy một đôi trai gái ngồi xe máy từ trong cái nhà nghỉ gần đó phóng ra. Cô gái ngồi phía sau xe xinh quá: da trắng, tóc dài, ngực đầy, mông mẩy, má đỏ hây hây, làm tôi mê mẩn, ngất ngây. Thật kì lạ, cô gái đó cũng nhìn tôi chằm chặp không rời, còn ngoái cổ lại, miệng mấp máy như thể có điều gì muốn nói.
Còn đang ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì tôi đã thấy chiếc xe máy ấy quay vòng lại, dừng ngay cạnh chỗ tôi. Rồi cô gái nhảy khỏi xe, chạy tới, quỳ thụp xuống ôm chân tôi, giọng van nài rất tội: "Anh ơi! Anh đừng nói gì với chồng em nhé? Coi như anh không thấy gì? Được không anh?".
Tôi xua tay, định giải thích rằng cô ấy đã nhầm người rồi, rằng tôi không quen cô ấy, và cũng không biết chồng cô ấy là ai, nhưng tôi chưa kịp mở lời thì cô ấy lại tiếp tục ỉ ôi: "Chồng em liệt dương đã mấy năm nay rồi, chả làm ăn được gì, chỉ vờn vờn xong lại để đó thôi, tội em lắm anh ơi! Chồng em bảo hãy kiên nhẫn chờ tới khi nào anh ấy chữa khỏi bệnh thì sẽ bù đắp lại cho em tất cả. Nhưng em còn trẻ, mới ngoài đôi mươi, khát khao vẫn hừng hực trong người mà bắt đợi thì sao em đợi nổi. Mà bệnh chồng em nặng lắm rồi, chữa được khỏi thì em cũng mãn kinh mất anh ơi!".
Tôi xua tay, định giải thích rằng cô ấy đã nhầm người rồi, rằng tôi không quen cô ấy, và cũng không biết chồng cô ấy là ai, nhưng tôi chưa kịp mở lời thì cô ấy đã dúi vào tay tôi một nắm tiền, kèm theo lời dặn tha thiết: "Anh nhớ! Đừng nói gì với chồng em! Coi như không thấy gì anh nhé!". Xong, cô ấy vội vàng nhảy lên xe. Chiếc xe rồ ga, lao về hướng ngã ba, rồi mờ dần trong lớp khói bụi nhạt nhòa...
Tôi run rẩy đếm mớ tiền trên tay: tròn 5 triệu! Trời ạ! Ngồi trà đá, hút thuốc lá, ngắm gái đi qua, rồi đút túi 5 triệu: có cái nghề nào kiếm tiền một cách dễ dàng và vi diệu đến thế không? Chắc chắn là có, nhưng sẽ bị dân tình và miệng đời chửi cho như chó, chứ còn vừa được tiền, vừa được người ta quỳ xuống van nài, mang ơn - giống như những gì tôi vừa trải qua - thì e là hơi khó!
"Cơ hội đến với mình thật rồi!" - Tôi nhủ thầm, cẩn thận đút tiền vào túi, gọi thêm ly trà đá, thêm điếu thuốc lá, rồi xoay ghế, ngồi quay về hướng cái nhà nghỉ, ngóng xe từ trong đó đi ra. Chưa hút hết nửa điếu thuốc, tôi đã thấy một đôi trai gái trên chiếc Vespa màu cà rốt từ trong nhà nghỉ lén lút phi ra. Tôi lập tức lao tới:
- Ôi! Chào anh! Anh vừa vào nhà nghỉ à?
Người đàn ông trên xe thấy thế thì có vẻ hơi thảng thốt, rồi cất giọng dè dặt:
- Cậu... cậu là...?
- Em làm cùng phòng với vợ anh! Có lần, em và các anh chị em khác trong cơ quan đã tới chơi nhà anh rồi mà! Anh không nhớ à? Mà đây là ai vậy? Em gái anh à? - Tôi hỏi rồi chỉ vào cô gái đang ái ngại ngồi sau.
Người đàn ông lúc này đã linh cảm thấy chuyện không hay, nên anh ta dựng xe, vẫy taxi cho cô gái về trước, xong, anh ta lại gần, thủ thỉ với tôi: "Ăn sáng chưa em? Vào quán kia làm tí lòng lợn tiết canh nhé! Rồi anh thưa chuyện với em luôn thể!". Nói rồi anh cặm cụi dắt xe, còn tôi vui vẻ đi theo anh vào quán...
Tôi ngồi xì xụp ăn tiết canh trong khi anh thở than kể lể, rằng vợ anh đang nghỉ đẻ, người ục uỵch, sồ sề, vú thì đang cho con bú, nên dài ngoằng, chảy sệ, tóm lại là nhìn rất khiếp, và anh không có cảm xúc để quan hệ. Bởi vậy nên...
Nói chung, anh còn giải thích, than van nhiều lắm, nhưng cuối cùng - cũng là thời điểm tôi mong đợi nhất - anh rút trong ví ra 3 triệu, ấn vào tay tôi. Tôi nhận mớ tiền đầy gượng gạo, rồi vỗ vai anh, giọng chân thành: "Em hiểu mà! Nói thật là nhìn vợ anh, đến em và mấy anh em khác trong cơ quan còn chán, chả muốn xơi, nói gì tới anh!".
Tạm biệt anh, tôi lại trở về chỗ quán nước, gọi thêm ly trà đá, thêm điếu thuốc lá, rồi lại xoay ghế, ngồi quay về hướng cái nhà nghỉ, tiếp tục ngóng xe từ trong đó phi ra. Vẫn chưa kịp hút hết nửa điếu thuốc lá, tôi đã lại thấy một chiếc Innova rỉn rỉn chầm chậm từ trong cái nhà nghỉ đó phóng ra. Tức thì tôi chạy tới, đập đập vào cửa kính bên ghế lái. Cửa kính từ từ hạ. Ngồi trước vô lăng là một cô gái có một vẻ đẹp khá sang trọng và quý phái. Ở ghế phụ và ghế sau, tôi để ý thấy còn ba bốn gã nữa thập thò, lố nhố. "Gớm thật! Đúng là loại đàn bà cuồng dâm, đi nhà nghỉ một lúc với mấy thằng đàn ông!". Là tôi nghĩ vậy thôi, chứ miệng tôi khi đó lập tức mỉm cười, giọng hồ hởi:
- Ôi! Chào chị! Chị vừa vào nhà nghỉ à?
- Cậu... cậu là...?
- Em làm cùng phòng với chồng chị! Có lần, em và các anh chị em khác trong cơ quan đã tới chơi nhà chị rồi mà! Chị không nhớ à? Mà mấy người này là ai vậy? Anh trai chị à? - Tôi hỏi rồi chỉ vào mấy gã đang thập thò phía sau.
Người đàn bà lúc này đã linh cảm thấy chuyện không hay, nên khẽ khàng mở cửa xe, thò cổ hỏi vọng ra:
- Có phải cậu là Minh? Thư ký mới của chồng tôi?
- Dạ vâng! Đúng rồi ạ!
Người đàn bà nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc, rồi quay vào trong, bảo với mấy gã đàn ông: "Nó đây rồi! Nó chính là thằng đã quyến rũ, rủ rê, lừa tình rồi lừa tiền của chồng chị đây rồi! Anh em xuống đập chết bà nó đê!".
Tức thì "rầm, rầm", mấy gã đàn ông hùng hổ đạp cửa xe lao xuống. Tôi xua tay, định giải thích rằng cô ấy đã nhầm người rồi, rằng tôi không quen cô ấy, và cũng không biết chồng cô ấy là ai, nhưng tôi chưa kịp mở lời thì mấy gã đó đã tương cho tôi mấy nhát vào mồm, rồi chúng chồm lên đấm đá, lên gối, giật cùi chỏ liên hồi. Số tiền 8 triệu tôi vất vả kiếm được từ sáng đến giờ đã bị bọn chúng lấy đi hết cả. Cả tiết canh vừa ăn xong nữa, cũng bị chúng nó đánh cho hộc ra hết rồi...

Tuesday, April 26, 2016

HẬU MÔN MẶT TRỜI

Cô đã thấy anh lần đầu trong một buổi chiều nắng vàng hoe, gió nhè nhẹ thổi những chiếc lá me bay nhẹ nhàng trong không gian rồi đậu lên mái tóc anh lãng tử mơ màng. Trời ơi! Vẻ lịch lãm, phong trần của anh chả thua kém gì đại úy Yoo trong phim "Hậu duệ mặt trời" mà cô đắm say mê mẩn cả tháng nay.
Cô cuống cuồng lục trong túi, lấy ra chiếc khăn tay mà cô đã mất mấy ngày trời để thêu vào đó hình con chim và con bướm đang lồng vào nhau đắm đuối. Đó là chiếc khăn mà cô muốn rằng: khi gặp được người đàn ông trong mộng lý tưởng của mình, cô sẽ tặng nó cho anh ấy! Và giờ, đã đến lúc chiếc khăn được dùng tới...
Cô đi lướt qua mặt anh, vô tình đánh rơi chiếc khăn. Chiếc khăn chao liệng rồi hạ cánh nhẹ nhàng trên vỉa hè gạch nung ngợp lá me vàng. Đúng như kịch bản, cô nghe từ sau lưng tiếng anh gọi khẽ khàng:
- Em ơi! Rơi khăn kìa!
Cô quay lại, và thấy anh mỉm cười, toan cúi xuống nhặt cho cô chiếc khăn. Nhưng anh chỉ vừa mới gập lưng, những ngón tay anh còn chưa với tới cái khăn thì mặt anh nhăn lại đầy đau đớn...
- Trời! Anh sao vậy? - Cô cuống cuồng chạy tới hỏi han.
- Anh bị thoái hóa đốt sống đít! Cứ cúi là đau muốn chết!
- Vậy sao anh lại đứng đây một mình trong màn lá me bay và nắng hanh vàng? Anh đang làm thơ chăng?
- Không! Anh đang đứng đợi thằng bạn, nó nhờ anh phang hộ con lô tối qua, hẹn nay ra trả tiền mà chưa thấy đâu. ĐKM cái thằng này, trúng thì nó lao tới ngay, còn tạch thì nó trốn biệt cả ngày!
Nói rồi, anh ngửa mặt lên trời nhìn lá me rơi, hít một hơi dài, xong quay sang hỏi cô:
- Em có ngửi thấy trong gió mùi dưa chua, và sau đó là mùi sầu riêng thoang thoảng?
Cô gật đầu lia lịa công nhận, rồi không tiếc lời khen:
- Anh quả là chàng trai có tâm hồn ẩm thực tinh tế và cực kì nhạy cảm!
- Nhạy cảm gì đâu! - anh khiêm tốn lắc đầu - Là vì anh vừa đánh rắm mà! Anh ăn nhiều dưa chua nên rắm đương nhiên phải có mùi dưa chua thôi. Còn khi mùi rắm theo gió bay đi mất rồi, sẽ chỉ còn lại cái mùi hoi nách của anh giống như mùi sầu riêng thum thủm, nồng nàn...
Dứt lời, anh lại nhăn mặt lấy hơi, rồi tuồn ra một tràng bum bủm. Cô thấy nản quá, ngồi thừ xuống ghế đá, mắt nhìn xa, buồn mênh mang...
- Sao anh không ngồi xuống? - cô quay sang hỏi anh khi thấy anh vẫn đứng nhâng nhâng.
- Anh vừa cắt trĩ, không ngồi được vì đít vẫn còn đau! Mới sáng nay, bác sĩ kiểm tra lại vết cắt cho anh, thấy đít anh còn đỏ au, bác sĩ bảo nhìn giống như "Hậu môn mặt trời!".
Cô nhét lại chiếc khăn tay vào túi, rồi lặng lẽ quay về. Cô muốn về nhà thật nhanh, mở máy tính lập tức để xem phim, để được gặp anh Yoo đại úy của cô trong "Hậu duệ mặt trời". Anh Yoo của cô trong phim đáng yêu lắm: không phang lô, không hoi nách, không thoái hóa đốt sống đít, không bị trĩ, và không đánh rắm bum bủm toàn mùi dưa chua như cái thằng "Hậu môn mặt trời" dở hơi ấy!

TỬU QUÁN ÂN TÌNH

TỬU QUÁN ÂN TÌNH
Tửu quán hình như đương xảy ra vụ gì thì phải: rất nhốn nháo! Mấy tên thảo khấu vừa ăn nhậu, vừa hung hãn vung đao, đập bàn, chém ghế, chửi bới ồn ào. Lão chủ quán còn bị đám ấy hành hung, đánh đấm túi bụi, ngã dúi dụi dưới gầm bàn...
May quá, đúng lúc này, một tráng sĩ vãng lai từ đâu đi tới, à không phải, từ đâu bay tới mới đúng, bởi người ta thấy tráng sĩ lộn vèo vèo trên không, ra đòn thoăn thoắt như Lý Tiểu Long. Sau vài tiếng “bịch bịch”, “hự hự”, mấy tên thảo khấu hung hãn ấy đã nằm ra hết cả: đứa ôm ngực, thằng xoa mông, nhăn nhó, bò toài dưới nền nhà. Biết đã gặp cao thủ, lũ thảo khấu xanh mặt, hoảng hốt lết ra cửa, lầm lũi chuồn thẳng. Những tửu khách khác cũng thôi hóng hớt, tiếp tục tập trung vào ăn uống. Còn vị tráng sĩ cũng rất bình thản ngồi xuống, móc trong túi quần ra một cục ngân lượng to như miếng Kotex đặt lên bàn, giọng nhẹ nhàng: “Chủ quán! Có món gì ngon dọn lên đây cho ta ăn!”.
Lão chủ quán lúc này mới hoàn hồn, lồm cồm chui ra từ gầm bàn, chạy tới cầm ngay lấy miếng ngân lượng, rồi ghé tai tráng sĩ thì thầm: “Ngài là ân nhân, xin mời vào phòng VIP!”. Tráng sĩ hơi chút bất ngờ, nhưng rồi cũng vui vẻ đứng dậy đi theo...
Đúng là phòng VIP có khác thật: sang trọng, yên tĩnh, điều hòa chạy rì rì, tivi mở sẵn, điều khiển ngay bên, thích xem gì thì bấm. Lịch sự hơn, trên bàn còn có một lọ hoa cứt lợn sang trọng được cắm rất nghệ thuật đang nở bung, tỏa hương mịt mù nghi ngút...
“Đồ ăn tới rồi! Đồ ăn tới rồi!” – lão chủ quán hô vừa bê cơm và thức ăn đặt trước mặt tráng sĩ, xong cúi đầu chào kính cẩn chực cáo lui. Bất ngờ, tráng sĩ nổi điên, đập bàn uỳnh uỳnh:
- Khốn kiếp! Ta là ân nhân vừa cứu ngươi, cũng trả tiền cho ngươi tử tế, vậy mà ngươi mang đồ ăn cho ta chỉ có cơm và một đĩa muối suông thế thôi sao? Trong khi những thường khách ngoài kia, thậm chí cả mấy tên thảo khấu vừa đánh đập ngươi, kẻ nào cũng được ăn rau, ăn thịt, ăn chả, ăn giò, rồi món nướng, món xào, món chiên, món luộc, thậm chí có bàn còn ăn lẩu. Ngươi khinh thường ta đến thế sao?”.
Lão chủ quán thấy vậy sợ quá, rối rít quỳ xuống, giọng cuống quýt: “Xin ân nhân bớt giận! Cho phép tiểu nhân được trình bày ạ!”. Nói rồi, lão lại gần chỗ cửa kính, rón rén vén tấm rèm lên, chỉ ra ngoài vườn, nơi có những luống rau xanh rờn, bảo:
- Ân nhân nhìn đi! Đám cải bắp kia tiểu nhân mới trồng hôm trước, phun thuốc kích thích vào phát, hôm sau đã to như cái thau. Còn kia nữa, cái thùng ruốc đỏ au, ngon và đẹp mắt làm sao, nhưng đó là vì tiểu nhân vừa mới nhuộm phẩm màu. Chưa hết, ân nhân có nhìn thấy mấy con lợn to béo trong chuồng kia không?
- Có! Mấy con này chắc phải nuôi nửa năm rồi mới lớn được như vậy nhỉ?
- Dạ không! Mấy con đó chưa đầy một tháng tuổi đâu ân nhân! Chúng to được như thế là nhờ tiểu nhân tiêm thuốc mỗi ngày ạ!
- Thế còn kia, chắc là cứt lợn hả? – tráng sĩ hỏi bằng giọng hoang mang, rồi chỉ tay vào cái đống bầy nhầy, đen sì nằm ngay chỗ góc chuồng.
- Dạ không! Đó là lòng lợn! Lát nữa tiểu nhân sẽ cho ngâm tẩy bằng Vim thật sạch sẽ, trắng phau, để làm lẩu ạ! Mấy cái đồ đó mà ăn vào, trước sau gì cũng ung thư mà chết thôi ân nhân ạ!
Tráng sĩ hồi nãy đánh bọn thảo khấu thì oai hùng là thế, vậy mà lúc này mặt đã tái mét, tay chân lẩy bẩy, quỳ thụp xuống dưới chân lão chủ quán vái sống 3 vái thay cho lời tạ lỗi vì đã trách lầm, và đồng thời cũng là tạ ơn cứu mạng. Xong, tráng sĩ run rẩy ngồi vào bàn trệu trạo nhai cơm với muối. Nhưng có vẻ như tráng sĩ nuốt không nổi, cái cục cơm cứ dắt lại ở cổ, nghẹn ứ, mãi không trôi. Nước mắt tráng sĩ cũng trào ra rồi: giọt nước mắt của sự bất lực...
Cuộc đời tráng sĩ hành tẩu giang hồ, bốn bể là nhà, nếu cứ ăn cơm với muối hoài thì sớm muộn cũng gầy còm, kiệt sức vì suy dinh dưỡng, còn nếu ăn rau, ăn thịt như người ta thì căn bệnh ung thư quái ác sẽ nhanh chóng đưa tráng sĩ ra bãi tha ma. Thân là trang hảo hán, là con nhà võ, vùng vẫy sông hồ, nay đây mai đó, nếu có chết cũng mong được chết trên đỉnh núi cao ngút gió, hoặc giữa đại dương bao la sóng cả gầm gào, hoặc chết bởi gươm giáo binh đao, chứ chết bởi ung thư thì thật là tào lao và đau đớn biết nhường nào! Ấy vậy mà cái tào lao ấy đang hiển hiện trên đầu tráng sĩ gần hơn bao giờ hết!
Bao năm hành tẩu giang hồ mà đến bây giờ, tráng sĩ mới hiểu ra một chân lý xót xa: "Kẻ cho ta ăn cơm muối lại là kẻ thương ta".
Tráng sĩ lên đường lúc hoàng hôn đã dần buông, chân trời thâm thẫm còn vương lại chút nắng tà. Tiếng kèn đám ma văng vẳng từ làng xa càng khiến cho khung cảnh thêm phần hiu hắt, thê lương. Nếu không có gì thay đổi thì sau hoàng hôn sẽ là bóng tối ghê sợ bao trùm...